My gục xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn gỗ, đôi mắt ngấn nước ngước lên nhìn ông Minh. Dưới ánh sáng vàng rực lốm đốm từ nến, vẻ kiêu hãnh thường ngày của cô giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng nhòe lệ.
– “Ông muốn gì… Ông muốn gì thì cứ nói… Mau thả Trí ra… Cậu ấy không liên quan gì hết…”
Ông Minh nhướn mày, đặt ly rượu xuống chiếc bàn gỗ nâu sẫm, nhếch môi đầy khinh miệt.
“Không liên quan à…” – hắn đứng dậy, chậm rãi đi vòng quanh hai cô gái như con thú đang dạo quanh bầy mồi.
“Nó là đàn em cũ của thằng Hùng, nó phản bội lại đại ca của nó, dám chõ mũi vào kế hoạch của tao… Vậy thì nó phải chịu.”
“Một là nó chừa.” – Hắn nghiêng đầu, nở nụ cười nhếch mép – “Hai là nó chết. Thế thôi.”
My siết tay lại, ánh mắt lấp lánh lửa giận. Cô đứng dậy, đối mặt với hắn, môi run run nhưng giọng vẫn rắn rỏi:
– “Kế hoạch? Là kế hoạch gì?”
Ông Minh bật cười khẩy, quay lại ghế xoay và ngồi xuống như thể đây chỉ là một buổi trà chiều thú vị.
“Tao muốn cái nhà của tụi mày. Làm điểm trung chuyển hàng cấm.” – Hắn rướn người về phía trước, đôi mắt sáng lên như một kẻ vừa nắm được quân át chủ bài.
“Gần trung tâm… sát bên chính quyền. Người ta hay nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà. Haha…”
“Mà công an Việt Nam chuối thiệt.” – Hắn cười sặc sụa – “Tao ở đây chắc cũng gần một năm rồi, tụi nó có làm được gì đâu… hahaha…”
My gào lên, từng chữ như dao cắt vào cổ họng cô:
– “Căn nhà đó là của ba mẹ tôi! Là của gia đình tôi! Ông không được đụng đến!”
Ông Minh đột ngột đứng bật dậy, bước tới và tóm lấy cổ My. Ánh mắt hắn lóe lên sự cuồng nộ.
“Mẹ mày nợ tao.” – Hắn gằn giọng, siết tay chặt hơn – “Bây giờ tao phải lấy lại. Đó là điều hiển nhiên.”
My giãy giụa, ánh mắt bắt đầu mờ đi vì thiếu dưỡng khí. Cô cảm nhận rõ ràng mùi rượu, mùi nước hoa rẻ tiền và cả mùi máu khô từ cổ tay hắn.
Bất ngờ – một tiếng “xoẹt” xé không khí.
Bình! Cô lao đến như một con báo nhỏ, giật con dao gọt trái cây từ chiếc khay gần đó, nhắm thẳng ngực ông Minh đâm tới!
– “ĐỪNG ĐỤNG VÀO CHỊ TÔI!!!”
Lưỡi dao sượt qua áo hắn – nhưng không đủ nhanh. Ông Minh xoay người tránh đòn, tóm gọn lấy cả Bình và con dao.
Hắn ép chặt lưng Bình vào ngực mình, tay trái siết eo cô, tay phải đưa con dao kề sát cổ, chỉ cần một nhịp thở mạnh là máu sẽ tuôn.
“Á à… Con này cũng khá đấy…” – Hắn thì thầm bên tai Bình, giọng trơn nhớt như dầu rò trong đêm mưa.
“Em của thằng Hùng, có khác… cũng ngon, hèn chi nó không dứt khỏi mày được…”
My ho khan, cố đứng dậy, mắt đỏ hoe. Cô run lên – vì tức, vì sợ, vì cảm giác bất lực khi người thân bị đe dọa ngay trước mặt, mà cô thì chẳng thể làm gì.
Bình thì siết chặt môi, ánh mắt không sợ hãi, mà chỉ căm hận. Cô không rên một tiếng, chỉ nhìn thẳng vào mắt ông Minh, dù con dao đang rạch nhẹ vào cổ, để lại một vết mảnh đỏ như sợi chỉ.
My gào lên, giọng nức nghẹn như tiếng xé từ một trái tim đang tan rã.
– “Đừng đụng tới Bình nữa… Ông muốn gì, tôi cũng chiều… cái gì cũng được, chỉ cần thả em tôi ra…”
Bình trừng mắt, lắc đầu liên tục, môi run run:
– “Không, chị đừng… đừng làm vậy vì em…”
Nhưng My đã quay sang, vẫn quỳ, vẫn cúi đầu – như vứt bỏ nốt những mảnh kiêu hãnh cuối cùng.
Ông Minh cười sặc sụa, tiếng cười vang vọng trong căn phòng kín bưng như một ám ảnh.
“Hahaha… cuối cùng cũng chịu khuất phục ta rồi sao?”
“Tao muốn cả hai – phải phục vụ tao.”
“Tự nguyện. Không cưỡng ép.” – Lão nheo mắt, nhìn từng biểu cảm đau đớn của họ.
“Không thì thằng dưới kia… một lát nữa sẽ chẳng còn hình dạng gì để nhận đâu. Hahaha…”
Trên màn hình, đám đàn em vẫn đang quay cảnh Trí bị đánh hội đồng, từng cú đá, cú đấm dội lên âm thanh thô bạo. Máu loang cả nền xi măng, khiến Bình thét lên trong tuyệt vọng, còn My thì cắn chặt môi đến bật máu.
Khoảnh khắc ấy, hai người con gái nhìn nhau. Không còn ai khác. Không còn ai đến cứu.
Chỉ có ánh mắt – một ánh mắt thầm lặng của sự đồng lòng và hy sinh. Của hai người phụ nữ chấp nhận nuốt đắng nuốt cay để bảo vệ người họ yêu thương nhất.
Nước mắt của cả hai rơi lã chã, nhỏ xuống nền nhà sáng bóng như từng giọt máu rơi không tiếng.
My hít một hơi thật sâu, giọng cô gần như không còn là của chính mình nữa:
– “… Làm đi…”
Căn phòng chìm vào một khoảng lặng khủng khiếp.
Hắn vừa buông Bình ra, khiến cô lảo đảo bước về phía My, đôi chân dài trong chiếc quần short cũn cỡn run rẩy. Bình, với chiếc áo len kem trễ vai, xương quai xanh mảnh mai lộ ra như một nét vẽ hoàn mỹ, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường. My, với thân hình bốc lửa, ba vòng cong vút, da trắng mịn như sứ, đứng đó trong bộ đồ tomboy – áo khoác oversized, áo phông bó sát, quần jogger ôm lấy cặp đùi săn chắc. Mái tóc ngang vai cột cao của cô khẽ đung đưa, vài sợi lòa xòa che đi ánh mắt đau đớn nhưng bất khuất.
Hắn nhếch mép, hàm răng vàng khè lộ ra dưới ánh đèn.
“Tụi mày, cởi đồ cho nhau. Ngoan ngoãn, không là thằng bạn mày chết chắc.” Giọng hắn trầm đục, như một lời nguyền rủa.
My và Bình nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Đó là tình yêu, là sự hy sinh, là nỗi đau không lời. Nước mắt lăn dài trên má Bình, nhưng cô khẽ gật đầu, bàn tay run rẩy chạm vào áo khoác của My. “My… em xin lỗi,” Bình thì thầm, giọng nghẹn ngào như tiếng violin đứt dây.
My nắm tay Bình, siết chặt, ánh mắt cô dịu dàng nhưng cương nghị.
“Đừng khóc, Bình. Chúng ta sẽ vượt qua. Cùng nhau.” Giọng My khàn khàn, như một lời thề giữa lằn ranh sinh tử.
Bình chậm rãi kéo áo khoác của My xuống, để lộ chiếc áo phông ôm sát, tôn lên bộ ngực đầy đặn và vòng eo thon gọn. My cũng nhẹ nhàng kéo áo len của Bình qua đầu, động tác chậm rãi, như thể cả hai đang cố kéo dài thời gian, cố giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng. Chiếc áo len rơi xuống sàn, để lộ làn da trắng ngần của Bình, chiếc bra ren đen ôm lấy bộ ngực căng tròn, như một tác phẩm nghệ thuật bị vấy bẩn bởi hoàn cảnh. Hai cô gái, trong nỗi đau và tủi nhục, vẫn đẹp như hai đóa hoa bị giẫm nát dưới gót giày của số phận.
Minh gầm gừ, mất kiên nhẫn.
“Gọi tao là ba. Là ông chủ. Nhanh!” Hắn bước tới, hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt cả hai. My nghiến răng, nhưng cô biết không còn lựa chọn.
“Vâng… ba,” cô nói, giọng run run, mỗi từ như một nhát dao cứa vào tim.
Bình cũng lặp lại, giọng nhỏ như gió thoảng: “Ông chủ…” Minh cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng, như tiếng quỷ dữ.
Hắn ra lệnh, giọng lạnh lùng: “Cởi đồ tao ra.”
My và Bình, dù lòng đau như cắt, vẫn ngoan ngoãn làm theo. Bàn tay run rẩy của Bình chạm vào chiếc áo ba lỗ bẩn thỉu của Minh, kéo nó qua đầu hắn, để lộ cơ thể lực lưỡng nhưng đầy sẹo. My cởi thắt lưng của hắn, tiếng kim loại leng keng vang lên như một bản nhạc tang lễ. Chiếc quần jeans của Minh rơi xuống, để lộ con cặc to bự, cương cứng, như một vũ khí sẵn sàng phá hủy mọi thứ.
Minh chỉ tay, giọng đầy uy quyền: “Bú nó. Cả hai.”
My và Bình quỳ xuống, ánh mắt họ gặp nhau một lần nữa, như để tiếp thêm sức mạnh. Bình, với đôi môi mọng đỏ, khẽ chạm vào con cặc của Minh, cố kìm nén cảm giác ghê tởm. My cũng làm theo, tóc cô lòa xòa trước trán, che đi những giọt nước mắt lặng lẽ. Minh rên lên khoái trá, bàn tay thô bạo nắm tóc cả hai, ép họ sâu hơn.
Rồi hắn kéo cả hai đứng dậy, bàn tay như gọng kìm bóp mạnh vào bộ ngực của My, khiến cô rên lên đau đớn. Hắn chuyển sang Bình, bóp lấy ngực cô qua lớp bra, móng tay cào lên làn da trắng mịn, để lại những vết đỏ. Hắn cười khùng khục, tay còn lại thọc mạnh vào âm hộ của My, ngón tay thô bạo xâm nhập, khiến cô cắn môi đến rướm máu, tiếng rên đau đớn bật ra. Bình cũng không thoát khỏi số phận, khi tay kia của Minh thọc vào cô, khiến cô khụy xuống, tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng khóc nức nở.
Minh đè cả hai xuống sàn lạnh ngắt, lưỡi hắn liếm khắp cơ thể họ, từ cổ xuống ngực, rồi xuống bụng, như một con thú đói khát. Hắn gầm gừ, hơi thở nóng hổi phả lên làn da của My và Bình.
“Tụi mày là của tao,” hắn lẩm bẩm, như một lời tuyên bố chiến thắng. Hắn banh hai chân của My ra, để lộ âm hộ ướt át bất chấp nỗi đau. Con cặc to bự của hắn chà xát trước khi đâm mạnh vào, khiến My hét lên, cơ thể cô cong lên vì đau đớn. Hắn nhấp mạnh, mỗi cú thúc như xé toạc cơ thể cô, trong khi Bình ôm lấy My, nước mắt rơi lãng trên gò má, thì thầm: “My… em ở đây với chị…”
Cái bụng bự phệ của Minh, đang đè lên người My, cơ thể lực lưỡng của hắn ép chặt lấy cô. My, với làn da trắng mịn như sứ và thân hình ba vòng cong vút, nằm dưới hắn, đôi mắt long lanh nước mắt nhưng ánh lên sự bất khuất. Bộ ngực đầy đặn của cô rung lên theo từng cú nhấp mạnh bạo của Minh, tiếng rên đau đớn bật ra từ đôi môi mọng đỏ.
“Van xin tao đi, con khốn!” Minh gầm gừ, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả lên mặt My. Hắn dí sát mặt vào cô, hàm răng vàng khè nhếch lên trong nụ cười bệnh hoạn. My cắn môi, máu rỉ ra, nhưng cô biết mình không còn lựa chọn.
“Làm ơn… ba… đụ con mạnh nữa đi…” cô thì thầm, giọng run rẩy, mỗi từ như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của cô. Minh cười khùng khục, cái bụng bự của hắn cọ xát lên bụng My, mồ hôi từ hắn nhỏ xuống làn da trắng ngần của cô.
Hắn nhấp mạnh hơn, con cặc to bự của hắn đâm sâu vào âm hộ ướt át của My, mỗi cú thúc như muốn xé toạc cơ thể cô. My rên lên, nửa đau đớn, nửa bất lực, cơ thể cô cong lên theo bản năng. Minh nắm lấy ngực cô, bóp mạnh đến mức cô hét lên, nhưng hắn không dừng lại. Hắn nhấp liên hồi, tiếng da thịt va chạm vang lên đều đặn, cho đến khi My không thể kìm nén thêm. Cơ thể cô giật mạnh, một dòng nước ấm nóng bắn ra tung tóe, thấm ướt tấm nệm bẩn thỉu bên dưới. Cô lên đỉnh, nhưng ánh mắt cô vẫn trống rỗng, như linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Minh rút ra, con cặc vẫn cương cứng lấp lánh dịch của My. Hắn quay sang Bình, con nhỏ xinh như búp bê với làn da trắng như ngó sen, đang quỳ bên cạnh, nước mắt lăn dài trên má.
“Liếm sạch nó, con điếm,” hắn ra lệnh, giọng lạnh như băng. Bình run rẩy, nhưng cô ngoan ngoãn cúi xuống, đôi môi mọng chạm vào con cặc của Minh, liếm sạch thứ dịch nhầy nhụa. Mùi mặn chát khiến cô muốn ói, nhưng cô cắn răng chịu đựng, ánh mắt khẽ liếc sang My như cầu cứu.
“Được rồi, giờ thì nằm lên người con khốn kia, chổng mông lên!” Minh gầm lên, tay hắn bóp mạnh cặp đùi nõn nà của Bình. Bình làm theo, trèo lên người My, cơ thể mềm mại của cô ép sát vào My, ngực cô cọ vào ngực My, tạo nên một bức tranh nhục dục đầy bi kịch. Cô chổng mông lên, cặp mông tròn lẳn trắng ngần như mời gọi. Minh không chờ đợi, hắn đứng sau Bình, con cặc to bự chà xát trước khi đâm mạnh vào âm hộ cô. Bình hét lên, cơ thể cô giật mạnh, nhưng Minh không thương tiếc. Hắn nhấp như một cỗ máy, mỗi cú thúc khiến Bình ná thở, tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng khóc.
“Làm gì đó đi, con khốn!” Minh quát My, tay hắn tát mạnh vào mông Bình, để lại một vết đỏ.
“Bú vú nó!” My, dù đau đớn và kiệt sức, vẫn nâng mặt lên, môi cô chạm vào núm vú hồng hào của Bình, mút nhẹ như để an ủi người yêu. Bình rên lên, cảm giác vừa đau vừa khoái lạc khiến cô gần như phát điên. Minh cười lớn, tay hắn siết eo Bình, nhấp mạnh hơn. “Nói đi, con điếm! Sướng không?”
Bình, giọng nghẹn ngào nhưng buộc phải nghe theo, thì thầm: “Sướng… quá… ông chủ… cho thêm nữa…” Mỗi lời cô nói như một nhát dao đâm vào tim My, nhưng My vẫn ôm chặt Bình, như muốn bảo vệ cô khỏi cơn ác mộng này.
Minh nhấp mạnh hơn, tiếng da thịt va chạm vang lên như một bản giao hưởng bệnh hoạn. Bình không thể chịu nổi, cơ thể cô giật mạnh, một dòng nước bắn ra, cô lên đỉnh trong đau đớn và nhục nhã. Minh cũng đạt cực khoái, hắn rút ra, con cặc phun dòng tinh dịch nóng hổi, bắn đầy lên cơ thể của My và Bình. Những giọt trắng đục chảy dài trên làn da trắng ngần của cả hai, như một dấu ấn của sự hủy diệt.
Bình gục xuống, cơ thể mềm nhũn đè lên My, hơi thở cô hổn hển, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi. My ôm lấy Bình, tay cô vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của người yêu, thì thầm: “Mạnh mẽ lên, Bình… chúng ta sẽ vượt qua…” Cả hai tưởng rằng cơn ác mộng đã kết thúc, rằng Minh đã thỏa mãn. Nhưng hắn chỉ đứng đó, con cặc vẫn cương cứng, nụ cười trên môi hắn như một lời cảnh báo rằng mọi thứ chưa hề dừng lại.
Hắn bước tới, bàn tay thô bạo kéo Bình ra khỏi My, giọng hắn trầm đục: “Tụi mày nghĩ xong rồi à? Tao chưa no đâu.” Ánh mắt hắn lóe lên một sự thèm khát bệnh hoạn, và hai cô gái, dù kiệt sức, biết rằng họ vẫn chưa thoát khỏi địa ngục này.
My nằm trên tấm nệm bẩn thỉu, cơ thể trắng ngần đầy vết đỏ và tinh dịch, hơi thở cô hổn hển, ánh mắt trống rỗng nhưng vẫn le lói một tia căm hờn. Bình, thân hình mềm mại của cô, đang run rẩy bên cạnh, nước mắt lăn dài trên má.
Minh nhếch mép, gầm lên: “Hùng! Gọi hết đám đàn em lên đây!”
Tiếng bước chân rầm rập vang lên từ cầu thang sắt rỉ sét. Hùng với nụ cười đểu giả, bước vào cùng hơn chục thằng đàn em xăm trổ đầy mình. Đám này nhìn Bình và My như những con sói đói nhìn thấy mồi. Hùng liếc Bình, ánh mắt hắn lóe lên một sự thèm khát bệnh hoạn. “Em gái, lâu rồi anh chưa chơi mày. Đêm nay mày sẽ phục vụ anh và anh em của anh, ngoan ngoãn nhé.”
Bình hét lên, cơ thể trần truồng giãy giụa khi hai thằng đàn em nắm tay cô lôi đi. “Không! Thả tao ra! Hùng, mày là anh tao, mày không thể làm thế!”
Cô vùng vẫy, móng tay cào vào tay lũ đàn em, nhưng sức cô quá yếu. My, dù kiệt sức, cố ngồi dậy, gào lên: “Đụ mẹ, thả Bình ra, lũ khốn!”
Minh cười khoái trá, bước tới tát mạnh vào mặt My, khiến cô ngã xuống. “Con My này là của tao. Chơi chán tao sẽ cho tụi mày xài tiếp. Còn con nhỏ kia, Hùng, mày muốn làm gì thì làm, thoải mái đêm nay!”
Hùng kéo Bình xuống tầng dưới của nhà kho, nơi một không gian rộng hơn đã được chuẩn bị sẵn. Một tấm nệm lớn, bẩn thỉu và đầy vết ố, nằm giữa sàn. Gần đó là một cái ghế sofa rách nát, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ đầy chai rượu và thuốc lá. Đám đàn em của Hùng, hơn chục thằng, đứng thành vòng tròn, mắt hau háu nhìn Bình. Một thằng bật loa, tiếng nhạc EDM đập mạnh vang lên, át đi tiếng khóc của Bình. Cô bị lôi đến giữa tấm nệm, cơ thể trần truồng run rẩy dưới ánh đèn neon lập lòe.
Hùng ra hiệu, một thằng đàn em lôi ra một sợi xích sắt lạnh ngắt, quàng vào cổ Bình như xích chó. Cô hét lên, cố giãy giụa, nhưng hai thằng khác giữ chặt tay chân cô, trói chúng vào bốn góc tấm nệm bằng dây thừng. Bình nằm đó, cơ thể trắng ngần căng ra, bộ ngực đầy đặn rung lên theo từng nhịp thở gấp gáp, cặp đùi mịn màng bất lực trước ánh mắt của lũ đàn ông. Hùng bước tới, tay cầm một xi – lanh chứa chất lỏng trong suốt – heroin.
Hắn nhếch mép, giọng lạnh lùng: “Để phê pha đêm nay, cần chút kích thích, nhỉ?”
Bình lắc đầu, nước mắt tuôn trào. “Đừng, Hùng! Tao xin mày, đừng làm thế!”
Nhưng Hùng không nghe. Hắn nắm tay cô, tìm tĩnh mạch trên cánh tay trắng muốt, rồi chích mũi kim vào. Bình hét lên, cơ thể cô giật mạnh khi chất độc bắt đầu lan tỏa. Đám đàn em đứng xung quanh cười khoái chí, vài thằng không kìm được, đưa tay bóp mạnh vào ngực Bình, móng tay cào lên làn da mịn màng, để lại những vết đỏ. Một thằng khác lôi ra một viên thuốc kích dục, ép Bình nuốt xuống cùng một ngụm rượu cháy cổ.
Chỉ vài phút sau, heroin và thuốc kích dục bắt đầu ngấm. Mắt Bình mờ đi, cơ thể cô nóng bừng như lửa đốt, từng thớ thịt như bị thiêu cháy bởi dục vọng không kiểm soát. Cô co giật, hơi thở hổn hển, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng.
“Hùng… làm ơn… em muốn…” cô lẩm bẩm, giọng run rẩy, không còn là chính mình. Hùng cười lớn, tháo dây trói ra nhưng vẫn giữ sợi xích quanh cổ cô. Hắn nắm sợi xích, kéo Bình bò trên sàn như một con thú, đầu cô cúi thấp, mái tóc dài rối bời.
“Muốn gì, nói đi!” Hùng quát, tay hắn tát mạnh vào mông Bình, để lại một vết đỏ chói.
Bình, trong cơn mê thuốc, rên lên: “Hiếp em… làm ơn… em muốn tất cả các anh…”
Đám đàn em hò reo, tiếng cười vang lên như quỷ dữ. Bình, giờ đây chỉ còn là một cơ thể bị dục vọng thao túng, quỳ xuống trước Hùng, đôi môi mọng run rẩy chạm vào con cặc cương cứng của hắn. Cô bú lấy nó, tham lam, như thể đó là thứ duy nhất có thể cứu cô khỏi cơn khát cháy bỏng trong người. Hùng rên lên khoái trá, tay nắm tóc cô, đẩy sâu hơn.
Đám đàn em không chờ đợi thêm. Một thằng bước tới, con cặc to bự chà xát trước mặt Bình. Cô ngẩng lên, ánh mắt đờ đẫn, rồi chuyển sang bú thằng này, tay cô với lấy con cặc của một thằng khác, vuốt ve một cách điên cuồng. Tiếng rên, tiếng chửi thề, và tiếng nhạc EDM hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự đồi bại. Hùng kéo sợi xích, lôi Bình đứng dậy, rồi đẩy cô ngã xuống tấm nệm. “Chổng mông lên, con điếm!” Hắn gầm lên.
Bình làm theo, cặp mông tròn lẳn chổng cao, âm hộ ướt át lấp lánh dưới ánh đèn. Hùng không do dự, đâm mạnh con cặc vào cô từ phía sau, khiến Bình hét lên, nửa đau đớn nửa khoái lạc. Hắn nhấp mạnh, mỗi cú thúc như muốn xé toạc cơ thể cô. Một thằng đàn em khác quỳ trước mặt Bình, nhét con cặc vào miệng cô, ép cô bú trong khi Hùng vẫn nhấp liên hồi. Hai thằng khác đứng hai bên, tay chúng bóp ngực Bình, véo núm vú cô đến đỏ ửng, khiến cô rên lên không ngừng.
Bình, trong cơn phê thuốc, van xin: “Mạnh nữa… đụ tao đi… tất cả tụi mày…”
Lời cô như đổ thêm dầu vào lửa. Một thằng khác thay thế Hùng, đâm vào âm hộ cô từ phía sau, trong khi Hùng ngồi lên ghế sofa, kéo Bình lại để cô bú cặc hắn lần nữa. Từng thằng trong đám đàn em thay nhau, xâm chiếm cơ thể Bình từ mọi phía. Một thằng nhét cặc vào âm hộ cô, một thằng khác thử vào hậu môn, khiến Bình hét lên đau đớn nhưng không thể chống cự. Cô bị xích, bị lôi kéo, bị hành hạ, nhưng cơ thể cô, dưới tác động của heroin và thuốc kích dục, vẫn phản ứng mãnh liệt, nước bắn ra tung tóe mỗi khi cô lên đỉnh.
Hùng, sau khi thỏa mãn, đứng dậy, kéo sợi xích lôi Bình đi quanh căn phòng, như khoe chiến lợi phẩm. Cô bò theo, cơ thể đầy vết đỏ và tinh dịch, ánh mắt đờ đẫn. Đám đàn em vẫn chưa dừng lại, thay nhau đè Bình xuống, xâm chiếm cô hết lần này đến lần khác. Tiếng rên của cô dần yếu đi, nhưng lũ đàn ông không quan tâm. Họ cười, uống rượu, và tiếp tục cuộc vui bệnh hoạn.
Trong khi đó, ở tầng trên, My vẫn đang bị Minh hành hạ, nhưng ánh mắt cô không ngừng hướng về phía cầu thang, như muốn tìm Bình. Cô biết, cả hai đang ở trong địa ngục, nhưng cô thề sẽ tìm cách kéo Bình ra khỏi đó, dù phải trả giá bằng cả mạng sống.
~~
Căn nhà kho tầng dưới giờ đây như một đấu trường của sự đồi bại, ánh đèn neon chập chờn chiếu lên cơ thể trần truồng của Bình, người đang bị treo lên một cây cột sắt lạnh ngắt, hai tay bị xích giơ cao, chân khẽ chạm đất, trông cô như một bức tượng thần Vệ Nữ bị vấy bẩn. Làn da trắng ngần của Bình lấp lánh mồ hôi, bộ ngực to tròn căng mọng rung lên theo từng nhịp thở gấp gáp, vòng eo thon gọn và cặp mông cong vút như một tác phẩm nghệ thuật khiến đám đàn em của Hùng không thể rời mắt. Mỗi đường cong trên cơ thể cô như một lời mời gọi đầy tội lỗi, khiến lũ đàn ông xung quanh gầm gừ, ánh mắt hau háu như muốn nuốt chửng cô.
Bình, trong cơn mê man của heroin và thuốc kích dục, đôi mắt đờ đẫn nhưng vẫn lấp lánh nước mắt.
Cô van xin, giọng yếu ớt: “Anh Hùng… tha cho em… em chịu hết nổi rồi…”
Nhưng Hùng, gã anh trai bệnh hoạn với nụ cười đểu giả, chỉ nhếch mép. Hắn cầm một cây roi da đen bóng, quất mạnh vào ngực Bình, để lại một vệt đỏ rực. Bình hét lên, cơ thể cong lên vì đau đớn, nhưng tiếng rên của cô lại hòa lẫn với khoái lạc do ma túy và thuốc kích dục gây ra.
“A… đau… nhưng sướng… anh ơi… phạt em nữa đi… làm em đau nữa đi…” cô lẩm bẩm, không kiểm soát được lời nói, khiến đám đàn em cười khoái chí, tiếng cười vang lên như quỷ dữ.
Hùng không dừng lại. Hắn ra hiệu, một thằng đàn em mang đến một khay xi – lanh đầy heroin. Hắn chích thêm một mũi vào tĩnh mạch trên cánh tay trắng muốt của Bình, rồi thêm một mũi nữa, bất chấp tiếng hét cầu xin của cô. Cơ thể Bình co giật, mồ hôi tuôn như suối, làn da nóng bừng như lửa đốt. Thuốc kích dục và heroin hòa quyện, khiến cô mất hết lý trí, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy.
Cô rên rỉ, van xin: “Đụ em đi… các anh… em muốn nữa…”
Đám đàn em lôi Trí vào, thằng bạn thân của Bình và My. Trí bị đánh bầm dập, mặt mũi sưng húp, máu khô bết trên môi. Hắn bị trói chặt vào một chiếc ghế, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Bình.
Hùng bước tới, tát mạnh vào mặt Trí, cười lớn: “Con điếm này của mày muốn làm con đĩ của thằng Hoàng lắm mà, đúng không, Bình? Đêm nay tao sẽ cho tụi mày thỏa mãn!”
Hắn quay sang đám đàn em, ra lệnh: “Mang đồ chơi ra!”
Một thằng đàn em lôi đến một nồi than rực đỏ, bên cạnh là một bộ chữ cái bằng sắt – dụng cụ tra tấn thời trung cổ. Hùng nhếch mép, cầm một cây chữ sắt, nung nó trong than đến khi đỏ rực. Bình bị xoay lưng lại, cặp mông tròn lẳn và lưng mịn màng phơi bày trước ánh mắt của lũ đàn ông.
Hùng ấn cây chữ nóng bỏng lên da cô, từng chữ “CON ĐĨ CỦA HOÀNG” được khắc sâu vào lưng Bình. Tiếng thét của cô vang vọng khắp khu nhà kho, đau đớn đến xé lòng, nhưng đám đàn em chỉ cười khoái chí, vài thằng cầm roi da quất tới tấp vào mông và ngực cô, để lại những vệt đỏ chói.
Bình, trong cơn đau và mê man, không kìm được lời nói: “Nữa đi… em sướng quá… tha cho em… đụ em đi các anh… phạt em đi…”
Cô rên rỉ, cơ thể cong lên mỗi khi roi quất xuống, dấu sẹo mới khắc trên lưng và những vết roi đỏ ửng trên ngực và mông khiến cô trông như một nạn nhân của một nghi lễ bệnh hoạn.
Trí, nhìn cảnh tượng đó, gào lên trong tuyệt vọng: “Tụi mày tha cho Bình đi! Đụ mẹ, dừng lại!” Nhưng tiếng gào của hắn chỉ khiến Hùng thêm khoái trá.
Hùng ra hiệu thả Bình xuống. Sợi xích quanh cổ cô vẫn được giữ chặt, hắn nắm xích, kéo cô bò đến chỗ Trí. Bình, trong cơn phê thuốc, ánh mắt đờ đẫn nhưng đầy dục vọng, cúi xuống hôn Trí, đôi môi mọng đỏ lướt trên môi hắn.
Trí lắc đầu, gào lên: “Đừng, Bình, đừng!” Nhưng Bình không nghe, tay cô run rẩy cởi quần Trí, con cặc của hắn dần cương lên dưới sự kích thích của cô. Cô bú lấy nó, tham lam, như thể đó là thứ duy nhất có thể cứu cô khỏi cơn khát cháy bỏng trong người.
Rồi Bình trèo lên người Trí, âm hộ ướt át của cô trượt xuống, nuốt trọn con cặc của hắn. Cô nhún mạnh, cơ thể cong lên, bộ ngực rung lên theo từng nhịp, tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng khóc. Hùng, đứng bên cạnh, cười khoái trá, lôi con cặc của mình ra, ép Bình bú. Cô ngoan ngoãn làm theo, miệng cô đầy cặc của Hùng trong khi vẫn nhún trên người Trí. Hùng không dừng lại, hắn vòng ra sau, nhét con cặc vào hậu môn của Bình, tát mạnh vào mông cô, để lại những vết đỏ rực.
Bình hét lên, bị chơi cả hai lỗ, cơ thể cô giật mạnh mỗi khi Hùng và Trí vô tình phối hợp nhịp nhàng.
Đám đàn em, không kìm được nữa, xúm lại. Một thằng nhét cặc vào miệng Bình, ép cô bú trong khi Hùng vẫn nhấp vào hậu môn cô. Một thằng khác bóp ngực cô, véo núm vú đến đỏ ửng, trong khi thằng khác vuốt ve âm hộ cô, khiến cô lên đỉnh liên tục, nước bắn ra tung tóe. Trí, dù đau đớn và bất lực, cũng không thể kìm được cơ thể, hắn xuất tinh trong Bình, khiến cô rên lên khoái lạc. Hùng cười lớn, rút ra, bắn tinh đầy lên mặt và ngực Bình, trong khi đám đàn em thay nhau, từng thằng một, xâm chiếm miệng và cơ thể cô.
Ở tầng trên, My đang bị ông Minh đè xuống, hắn doggy cô từ phía sau, con cặc to bự của hắn nhấp mạnh vào âm hộ cô, khiến cô rên lên đau đớn. Nhưng điều khiến My đau hơn cả là màn hình camera trước mặt, nơi cô phải chứng kiến Bình, người yêu của mình, bị hành hạ như một con thú.
Minh cười khùng khục, tay hắn bóp mạnh ngực My, thì thầm: “Nhìn con nhỏ của mày kìa, con đĩ đó đang sướng lắm. Mày cũng sẽ như thế thôi.”
My cắn môi đến rướm máu, nước mắt lăn dài, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa báo thù đang cháy rừng rực.
Bình, ở tầng dưới, giờ đây chỉ còn là một cơ thể bị dục vọng và ma túy thao túng. Cô nằm đó, trên tấm nệm bẩn thỉu, cơ thể đầy tinh dịch và vết roi, ánh mắt đờ đẫn, nhưng đâu đó trong tâm hồn cô, một phần nhỏ của Bình vẫn đang gào thét, cầu cứu.